ANH còn nhớ đêm trăng gánh NƯỚC
ĐI bên nhau hẹn ước thề NON
ĐƯỜNG xưa chỉ MỘT lòng son
ẤY ơi nặng GÁNH vì còn hiếu trung
XA vạn dặm một lòng CHUNG thuỷ
XA nghìn trùng không luỵ TÌNH suy
ĐỂ ai lòng NHỚ dạ ghi
EM đây thao thức cũng vì đợi AI
ÔM thật chặt đừng AI buông bỏ
BÓNG hình xưa người CÓ ngóng trông
TRĂNG xưa còn NHỚ mây hồng
TÀ dương cảnh trí sắc, không hỡi MÌNH
NĂM bảy lượt dù qua HAY lại
CANH năm rồi... đợi mãi được CHĂNG
"Bấy lâu sao chẳng nói năng
Bây giờ năng nói thì trăng đã già".
(*) Câu khoán mượn ca dao