Dép này là của em thơ
Vì đâu nên nỗi vật vờ nơi đây
Dép thưa: Làng Nủ hao gầy…
Long trời lở đất vùi thây chất chồng
Làng em ở cạnh dòng sông
Núi Voi yên ổn, cánh đồng tốt tươi
Trẻ thơ luôn nở nụ cười
Mẹ cha dẫu mệt vẫn tươi với đời
Nào ngờ bão tận ngoài khơi
Cũng chẳng ai mời vẫn ghé quê em
Mưa to, gió mạnh đi kèm
Núi Voi sạt lở màn đêm thét gào
Than ôi! Bặt tiếng xôn xao
Chỉ còn nghe thấy ầm ào một khi
Em thơ chẳng hiểu chuyện gì
Quờ tay chả thấy cái ti nữa rồi
Người còn sống sót hỡi ôi
Anh nghiêng, chị ngã đứng ngồi nào yên
Trăm thây vùi dưới cửu tuyền
Làng em trở lại một miền hoang sơ
Bùn non khoả lấp bụi bờ
Không nhà, chẳng cửa bơ vơ dép à
Em cùng đi với mẹ cha
Chiếc kia bị kẹp dưới nhà rồi sao
Trời ơi! Dạ thắt gan bào
Sao ông chẳng thấy nao nao cõi lòng
Em tôi cứ mãi đợi mong
Ông mở tấm lòng trả dép một đôi
Thương thay cái dạ bồi hồi
Mất chiếc dép rồi em biết làm sao
Trời ơi! ông ở nơi nào
Dẫu bới hay cào hãy trả lại đây
Cả cha lẫn mẹ em nầy
Kể cả cô thầy đủ cặp nghe chưa
Ngày mai ông nhớ hãy chừa
Chớ để bộn bừa nước chảy bèo trôi!
(Hình ảnh một chiếc dép trẻ em còn lại trên mặt đất)