Quê mình giải phóng hôm nay
Màu xanh vẫn thắm tình này sắc son
Bây giờ rào chắn không còn
Đường thông lối thoáng lên non về nguồn
Nhớ xưa lệ đổ mưa tuôn
Xóm làng im ắng nỗi buồn đầy vơi
Bao ngày mệt mỏi rã rời
Đau thương chồng chất tràn cơi khắp miền
Bao nhà ở cử ăn kiên
Cầu xin trời phật thánh hiền chở che
Dẫu cho vắng bạn xa bè
Nhớ thương bụi chuối bờ tre phải đành
Còn đây gió mát trăng thanh
Đời vui đường sá thông hành tự do
Qua sông mình phải luỵ đò
Ngăn mầm cô vít đắn đo nỗi gì
Qua rồi cái thuở hàn vi
Ngày đêm chỉ biết thầm thì mà đau
Bây giờ đã hết úa nhàu
Trầu xanh sánh với buồng cau mơ màng
Cầu cho đường sá thênh thang
Ước cho cả nước hết “vàng, đỏ, xanh”
Mong cho thế giới an lành
Muôn nhà no ấm dỗ dành yêu thương!
Sau hai tháng thực hiện rào ngăn, chốt chặn bịt bùng, “nhà ai ở nhà nấy” để tập trung mọi sức lực phòng chống dịch. Hôm nay nhiều “VÙNG XANH” ở Đà Nẵng chính thức gỡ bỏ rào ngăn, người dân từng bước được tự do đi lại, làm ăn trong điều kiện “bình thường mới”. Hy vọng Đà Nẵng cùng cả nước sẽ chiến thắng hoàn toàn đại dịch COVID-19. Trong niềm vui ấy mình viết vội đôi dòng lục bát để chia sẻ với anh em, bạn bè, bạn thơ khắp mọi miền đất nước.