Nắng chiều rớt vội hoàng hôn,
Gió thu reo lá vàng son lối về.
Xa nhìn bên mái chân đê,
Lưng còn mẹ gánh đồng quê bước dồn.
Tảo tần khuya sớm nuôi con,
Cháo rau, khoai sắn hao mòn tháng năm.
Con đang tuổi học tuổi ăn,
Biết đâu đời Mẹ đã oằn đôi vai.
Ra đi đất rộng đường dài,
Quê người lữ khách biết ai đỡ đần.
Mẹ già bóng cả bên sân,
Ngóng trông từng bước xa gần đời con.
Lớn khôn bóng mẹ chẳng còn,
Vạt đời vọng tiếng hoàng hôn mỏi mòn
Tiền Giang 23-7-2014
(Với hương hồn mẹ tôi)