Từ khi hiểu lẽ làm người
Tấm thân quẳng giữa "sòng đời" muôn nơi
Người may vớ được trận cười
Mới vừa khúc khích, thoắt rơi lệ sầu
Kẻ khôn nhặt được quả đau
Lau xong nước mắt, đã cầu thành tiên
Đại gia mơ rủng rỉnh tiền
Bổng đâu lại hoá thằng điên đầu trần !
Khôn ngoan chẳng thoát nợ nần
Giàu sang cũng vướng bao lần xác xơ
Người thì đêm mộng, ngày mơ
Lợi danh tựa bóng mây mờ thoáng qua
Biết rằng trời cũng phải già
Cớ chi mà cứ thán ca phận mình
Đã nên người chốn nhân sinh
Đời trong đục chỉ có tình mới vui
Kiếp người như một ván chơi
"Sòng đời" tàn cuộc hoá người tay không.!
"Trôi dạt dám mong gì vấn vít
Sòng đời thua nhẵn cả thơ ngây"
(Nguyễn Bính)
Sòng đời thua nhẵn cả thơ ngây"
(Nguyễn Bính)