Chiều xuân khắc khoải vấn vương
Hồn sao quạnh vắng con đường mình tôi
Quãng đời phủ những đầy vơi
Câu thơ lỡ nhịp, dòng người vội sang
Phải chi cơn gió nhẹ nhàng
Mang theo chút nắng muộn màng lẻ loi
Để ta mang nặng duyên trời
Mình thân gánh vác quãng đời buồn tênh
Đi qua muôn nẻo thác ghềnh
Mong chờ tia nắng bồng bềnh tiễn đưa.
Huệ Hương
19:02 - 26/08/2015