Thương con mẹ hết cả đời
Yêu con mẹ hết một thời thanh xuân
Trải bao nắng cháy mưa dầm
Nhớ con xa xứ nước đầm đìa rơi
Oằn vai triêng gánh giữa trời
Vài manh áo cũ nón tới bạc màu
Thời gian...nhuộm trắng mái đầu
Thân cò lặn lội dãi dầu nằng mưa
Nhớ sao dáng mẹ bóng dừa
"Nuôi con khôn lớn thải thừa chí trai"
Như vầng dương sáng ngày mai
Ấm từ tim mẹ bàn tay luyện rèn
Nắn từng con chữ bao đêm
Miếng cơm manh áo muộn phiền vì con
Giờ con chữ hiếu chưa tròn
Mắt mờ chân chậm phải còn lo toan
Đông về gió lạnh miên man
Đêm buồn viễn xứ mênh mang giọt buồn
Quê người chợt thấy bâng khuâng
Hẹn mai đông hết ngày xuân con về.
