Chẳng cần mảnh vải che thân
Để cho quan sếp cứ tần ngần ra
Chẳng cần gấm vóc lụa là
Để anh hàng xóm lân la đứng nhìn…
Chẳng cần áo khoác quần rin(*)
Để cho họ ngắm thấy mìn mịn hơn
Chẳng cần kẻ giận người hờn
Lu loa xúm lại nguồn cơn nịnh đầm
Chẳng màng ai nói mình hâm
Bao trang quân tử vẫn ầm ầm vô
Chẳng cần nóng nảy xửng cồ
Để cho sĩ tử bi bô vẽ vời
Chẳng cần xé gối tả tơi
Nõn nà lồ lộ à ơi đủ rồi
Chẳng thèm ỏng ẹo xa xôi
Ngồi im vẫn có kẻ bồi người trao
Chẳng cần lời lẽ ngọt ngào
Mà bao cụ cả nôn nao được gần
Chẳng cần nhón gót đưa chân
Mà trên mạng ảo họ rần rần theo
Chẳng cần nháy cái lông nheo
Ngồi bên máy tính kì kèo kết thân
Chẳng lo chăm sóc ân cần
Trời sinh em bậu mười phân vẹn mười
Mịn màng da dẻ xinh tươi
Ngồi trong phòng kín ai cười mặc ai
Đừng đem ra tận khán đài
Làm trò bỉ ổi nhạc phai má hồng
(*) Jean