Tự nhiên gặp
Tự nhiên thương
Tự nhiên chẳng nhớ con đường ta đi
Khóe thu chứa những thầm thì
Cánh đào ươn ướt dại si cả lòng
Ơ kìa!
Mấy nẻo cong cong
Hút hồn lữ khách ba vòng lắc lư
Tự nhiên
Quả đất lừ đừ
Còn anh sao lại ngất ngư thế này!
Em cười
Đến đá còn say
Huống chi anh - kẻ mặt dày
Phàm phu
Thò tay
Vén mảng sương mù
Vô tình chạm phải gò thu căng tròn
Vô tình
Ngoạn cảnh núi non
Nghe thu xào xạc chon von đỉnh trời
Hỡi nàng sơn nữ kia ơi
Mắt nai ngơ ngác hiểu lời anh chăng?
Mai về
Bỏ cái lăng nhăng
Bỏ luôn những tật lằng nhằng dưới xuôi
Lên đây nhặt cánh hoa hồi
Cùng em ngắm cảnh núi đồi nên thơ
Tự nhiên muốn bảo em chờ
Tự nhiên biết
Chẳng bao giờ quên em!
Tặng nhỏ Cẩm Tú